(Thể thao) Cuộc đua song mã cho cúp quốc nội vẫn luôn là câu chuyện muôn thuở, một điều không thể thay đổi, hay một đặc trưng bất biến khi nói đến La Liga. Mùa giải năm nay cũng không phải là một ngoại lệ. Tuy nhiên, song hành cùng Barca trên con đường đến chức vô địch La Liga mùa giải này, có vẻ, lại là nửa đỏ trắng thành Madrid, Atletico, chứ không phải là đội bóng hoàng gia Tây Ban Nha như hầu hết thời gian thập niên đầu thế kỷ 21. Và vào thứ Bảy tới đây, chính hai đội bóng đang so chia sẻ ngôi đầu bảng với 48 điểm sẽ gặp nhau trong trận đấu được xem là trận đấu lớn thực sự đầu tiên của bóng đá Châu Âu mùa giải 2015/2016.
Tin liên quan:
- Chuyện về Ronaldo và Messi
- VỊ TRÍ MASCHERANO DỄ KHỎA LẤP NHƯNG KHÓ THAY ĐỔI
Sự quyết liệt của cặp đấu này chẳng thể bì được khi một trong hai đối đầu với Real, nhưng cặp đấu Barca v. Atletico vẫn là một cặp đấu cực kỳ đáng chờ đợi với nhiều kịch bản khôn lường đã xảy ra trong quá khứ: Atletico chính thức vô địch khi đánh bại Barca ngay tại Camp Nou khi cả hai gặp nhau ở mùa giải 2013/2014 để rồi một năm sau đó, Messi, với bàn thắng duy nhất khi hai đội gặp nhau, tại chính Vicente Calderon, đã giúp Barca có màn trả thù không thể ngọt ngào hơn. Trận chiến hôm thứ Bảy tới đây sẽ không (hoặc chưa) thể định đoạt cả mùa giải, nhưng không nghi ngờ gì nữa, với tình thế hiện tại, đây sẽ là cuộc gặp gỡ quan trọng nhất ở Tây Ban Nha.
Mối thâm thù giữa hai đội đã trở nên cực kỳ đáng quan tâm, chủ yếu nhờ vào sự khác biệt trong phong cách giữa Barca và Atletico. Barca, như một điều dĩ nhiên, luôn hướng đến thứ bóng đá tấn công cống hiến, kiểm soát bóng vượt trội và dồn ép đối thủ ở ngay cả phần sân của họ. Atletico là một nghịch đảo toàn diện, luôn tự hào với hệ thống phòng ngự vững chãi, những đòn phản công đầy tốc độ chết chóc. Các cuộc đụng độ của hai đội vẫn luôn là vấn đề về việc đội nào có thể thi triển tốt hơn ngón đòn sở trường của mình: một trận đấu mở, cống hiến luôn đem lại cho Barca ưu thế, trong khi một trận chiến khốc liệt trên sân luôn là lợi thế cho Atletico. Tuy nhiên, những khác biệt đang dần được “hài hoà hoá”.
Điểm yếu trước đây của Barca, đặc biệt là ở mùa giải 2013/2014, vẫn luôn là việc chiến đấu để giành chiến thắng một cách thực dụng trước các đội bóng được yếu hơn, tức trong hầu hết các trận đấu (vì không có nhiều đội bóng được xếp cửa trên so). Một khi Messi và các đồng đội thất bại trong việc phá vỡ hệ thống phòng ngự của đối thủ, Barca sẽ gặp vấn đề trong việc kiếm trọn 3 điểm. Việc để mất chức vô địch một cách đầy bất ngờ vào tay Atletico ở mùa giải 2013/2014 đã khiến đội bóng xứ Catalan phải thích nghi và “cấy ghép” phần nào đó phong cách chơi bóng của mình.
Trận đấu gần nhất tại La Liga trước trận đánh với Atletico chính là chiến thắng nhọc nhắn 2-1 trước Malaga. Không khó để nhận ra Barca đã hoàn toàn thất bại trong việc thi triển lối chơi quen thuộc của mình, cụ thể là việc đưa bóng lên từ tuyến dưới cực kỳ tệ hại. Claudio Bravo đã phân phối bóng quá tồi, thêm vào đó là việc thiếu vắng những Dani Alves, Gerard Pique và Jordi Alba, những người được đóng thế một cách thảm hoạ bởi Aleix Vidal, Thomas Vermaelen và Adriano. Vermaelen đặc biệt là một điểm đen, khi mắc một chuỗi các sai lầm trước khi sớm bị rút ra vào giờ nghỉ giữa hiệp.
Trên đây mới chỉ vấn đề đầu tiên. Vấn đề thứ hai dành cho Lucho chính là việc không thể đưa Messi vào những vị trí trọng yếu. Hầu hết thời gian, Leo dạt hẳn sang cánh phải và không thể thực sự tạo ra ảnh hưởng đối với trận đấu. Và trong khi anh chỉ là người chuyền nhiều thứ sáu trong đội hình Barca ngày hôm ấy, Messi cũng “để quên mất” những đường bóng ma thuật bất ngờ thường thấy ở anh.
Trong tấn công lẫn phòng ngự, Barca tại La Rosaleda không cho thấy nhiều điều. Sergio Busquets vẫn luôn là người giỏi nhất ở vị trí của mình khi anh thi đấu đúng phong độ: thu hồi bóng và phân phối bóng cũng như kiểm soát thế trận. Nhưng trước Malaga, Busi chuyền bóng một cách vụng về và cũng không thể nhanh chóng thu hồi bóng cho Barca. Về mọi mặt, Barca trước Malaga đã có một màn trình diễn tệ hại. Họ chơi dưới cơ trước một đội bóng ở giữa bảng xếp hạng.
Nhưng tỷ số là 1-2, nghiêng về phía đội khách. Barca đã biết cách đoạt lấy 3 điểm một cách xù xì, xấu xí.
Các bàn thắng của Barca là minh chứng rõ ràng nhất cho điều này. Bàn thắng đầu tiên của Munir (diễn ra khi tỷ lệ kiểm soát bóng đang là 100% cho Barca, vì vừa giao bóng và Malaga còn chưa được chạm bóng) diễn ra sau một pha xoay sở khéo léo của Luis Suarez để vượt qua hàng phòng ngự đội chủ nhà.
Bàn thắng thứ hai, một điều ít ai nghĩ tới, đến từ một được tạc bóng hiếm hoi vào vòng cấm và được kết thúc một cách hoàn hảo bởi Messi. Barca hầu như chẳng tạo ra được cơ hội nào với những “phương cách truyền thống” của họ: những pha đan bóng hoặc đột phá đầy kỹ thuật.
Luis Suarez chính là đại diện tiêu biểu cho phong cách mới của Barca, một cỗ máy mạnh mẽ và xù xì, nhưng đầy hiệu quả. Tiền đạo người Uruguay chính là hiện thân cho sự xù xì, nếu không muốn nói là “lầy lội”, xấu xí khi luôn hướng tới những cuộc chiến nảy lửa với đối thủ và dùng sự càn lướt để loại bỏ mọi vật cản. Các bàn thắng của anh thường rất đẹp, nhưng cũng có nhiều bàn thắng đến trực tiếp từ sự dẻo dai về mặt thể chất. Phẩm chất đáng chú ý nhất của anh chính là việc vượt qua các hậu vệ một cách vụng về, nhiều lúc tưởng như đã mất bóng nhưng bằng cách nào đó, Suarez vẫn giữ được bóng. Neymar và Messi luôn có khả năng ghi bàn một cách ma thuật, nhưng với Suarez, các bàn thắng thường là những cú rướn, những pha bóng một chạm đầy chộp giật.
Suarez chính là một hình mẫu (ít nhất là về phương diện bóng đá đơn thuần) cho các đồng đội. Tại Liverpool, anh luôn chăm chỉ áp sát, tranh chấp bóng, và đồng đội chỉ việc hỗ trợ anh một cách phù hợp. Tại Camp Nou, các đồng đội vẫn thường thấy Suarez lao như thiêu thân vào các cuộc tranh chấp tay đôi khi áp sát các hậu vệ đối phương. Đây chính là phương pháp tiếp cận kiểu Nam Mỹ điển hình, khơi nguồn bởi chính Diego Simeone của Atletico, chuyên gia việc biến trận đấu thành các cuộc chiến thể lực.
Sự tiến hoá của Barca được biểu hiện cụ thể nhất ở thương vụ mua Arda Turan, từ chính Atletico. Một cầu thủ Thổ Nhĩ Kỳ đầy kỹ thuật điển hình, Arda còn sở hữu những phẩm chất mà Simeone cực kỳ ưa thích: sự dữ dội, sự bền bỉ, và thể chất tuyệt vời, và Arda thực sự là một sự bổ sung đáng giá với đội hình Barca hiện tại. Cầu thủ người Thổ không là một mẫu cầu thủ điển hình của Barca xưa nay, chủ yếu là vì anh không hoàn toàn phù hợp với sơ đồ 4-3-3 truyền thống của Barca. Trước Malaga, anh xuất phát ở vị trí bên phải hàng công, trước khi hoán đổi sang cánh đối diện giữa hiệp hai. Việc đem về Arda Turan không chỉ đơn thuần là do Barca “kết” những phẩm chất của cầu thủ người Thổ, nó còn là việc Barca đang “cấy ghép” những đặc điểm của Atletico vào lối chơi của mình.
Cùng lúc đó, một cách có lẽ là tình cờ, Atletico cũng đã thi đấu một cách cởi mở hơn trong một hai mùa giải đã qua. Một ứng cử viên thực sự chứ không còn là một ngựa ô, Atletico đã được các đội bóng “tặng” cho ít khoảng trống hơn để phản công khi đối phương luôn lùi sâu và không mạnh dạn dâng cao đội hình. Tỷ lệ kiểm soát bóng trung bình của họ cũng đã tăng dần qua ba mùa giải, và giờ đây, lần đầu tiên, con số ấy đã vượt ngưỡng 50%.
Phong cách của hai đội bóng tưởng chừng âm dương khác biệt giờ đã được kéo lại gần nhau hơn ít nhiều, khi chính Atletico nhận ra họ cũng không thể mãi dựa vào phong cách thi đấu thụ động, và Barca cũng hiểu rằng họ cần phải quyết liệt hơn trong phương pháp tiếp cận trận đấu. Sự khác biệt giữa hai phong cách vẫn còn đảm bảo một cuộc chiến chiến thuật thú vị giữa hai hướng tiếp cận trận đấu, nhưng rõ ràng, đã có sự tiếp thu từ cả hai phía.
Trong khi đó, Real Madrid có thể học hỏi từ cả hai, nhưng vẫn bị ám ảnh quá mức bởi chủ nghĩa cá nhân. Khoảng cách giữa họ và hai đối thủ có thể chỉ là 4 điểm, nhưng trước mắt họ vẫn còn quá nhiều vấn đề cần giải quyết để thực sự đuổi kịp đối thủ.
Chia sẻ nội dung hay này qua: